Giáo xứ Tân Thái Sơn  - Giáo Hạt Tân Sơn Nhì - Giáo Phận Sài Gòn - LM chính xứ: Phêrô Lê Hoàng Chương  - LM Phó xứ: Gioan Baotixita Trần Nhật Thanh - Andre Nguyễn Công Thái  -  "KHÔNG CÓ TÌNH THƯƠNG NÀO CAO CẢ HƠN TÌNH THƯƠNG CỦA NGƯỜI ĐÃ HY SINH TÍNH MẠNG VÌ BẠN HỮU CỦA MÌNH." (Ga:15,13) Ave Ma-ri-a - "Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa." (Lc 11, 28) - Thành Lập Và Quản Trị Trang Web: Giuse Trần Đình Cánh.

Khóc Thương Chị Nhân Ngày Giỗ 44 Năm: 17/07/1975 – 2019 (Joseph Lê Đình Chính)

Khóc Thương Chị Nhân Ngày Giỗ 44 Năm: 17/07/1975 – 2019 (Joseph Lê Đình Chính)

Khóc Thương Chị Nhân Ngày Giỗ 44 Năm: 17/07/1975 – 2019

(Joseph Lê Đình Chính)

 

Sài Gòn những ngày tháng 4.1975 rúng động, tan tác, sụp đổ, thua trắng tay, không còn manh giáp. Ai đi cứ đi, ai ở cứ ở. Ly tán, loạn lạc. Miền Nam giải phóng, đất nước thống nhất. Một trang sử mới mở ra. Một bước ngoặt cuộc đời.

 

Mùa hè đầu tiên của chế độ mới trên quê hương Việt Nam, dịch sốt xuất huyết hoành hành. Bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn quá tải. Chị tôi, còn chưa đầy 1 tháng là tròn 5 tuổi. Căn bệnh ấy lướt qua cơ thể mong manh, yếu đuối, nhỏ bé không thương tiếc. Cái đau đớn nhất của người cha là chính tay mình ẵm con, nhìn nó cứ thiếp dần đi mà không thể làm được gì hơn. Mẹ tôi đưa vào bệnh viện, gọi cho ba tôi (đang dạy học) chạy vào. Trước khi nhắm mắt, chị vẫn kịp ứa ra dòng nước mắt màu đỏ nhạt để vĩnh biệt. Chị tôi đã chết như thế đấy.

 

Chiếc xe tang lầm lũi tiến về giáo xứ Phú Bình từ ngã tư bót Nguyễn Văn Cự.  Sau đó đưa ra an táng tại nghĩa trang Phú Thọ, gần nhà thờ Chợ Quán. “Ba mẹ ơi! Anh Bảo và em Khanh ơi! Con được Chúa gọi về để làm thánh nữ đấy! Con không muốn bước xuống cuộc đời đâu! Ba mẹ thấy không? Con nhát lắm. Cái bậc thềm thấp tè ở nhà mình con còn phải vịn tay vào cửa, chân thập thò nửa muốn bước xuống nửa muốn không. Con muốn lên trời!”

 

Trên đây là những điều tôi đang hình dung ra khung cảnh gia đình tôi cách đây 44 năm. Người chị ruột ấy, nếu còn sống tới giờ đã gần ngũ tuần. Chị là thiên thần của ba tôi. Mặc dù không biết chị trên cõi đời này nhưng tôi luôn tin chị hằng ở bên cạnh gia đình tôi mỗi ngày. Lúc còn nhỏ, cái giường tôi nằm cạnh bên bàn thờ, có một khung kính, bên trong có chứa một cái hũ bằng sành, trên cái hũ có hình một bé gái. Tôi hỏi ba tôi, ông trả lời đó là chị tôi.  Sau này, khi đã có trí khôn để nhận thức được mọi sự, tôi biết chị tôi ở trên trời nhưng luôn phù hộ cho gia đình tôi. Ai hỏi nhà tôi có mấy anh chị em? Lần nào tôi cũng trả lời là “5, Chúa cất đi 1 là còn 4”.

 

Bức hình cuối cùng, trong không gian là lan can sân thượng nhà tôi, với câu nói của ba tôi đã ám ảnh tôi suốt bao nhiêu năm nay. Mỗi lần nhớ và nghĩ về người chị này, tôi chưa bao giờ cầm được nước mắt:

 

“Vĩnh Bảo nhìn xuống đời, Thụy Anh nhìn lên trời. Con không ham sống hở con?”

 

Giỗ chị 44 năm. Cầu cho linh hồn Têrêsa.

 

“Kể từ chị bước chân đi

Xa trông biền biệt, xanh rì phố mưa

Bỗng dưng trời cũng sang mùa

Buồn ơi, nghe tự nghìn xưa chợt về

...
Bởi hồn bốn phía không che

Chị đi, hạt bụi, non tê, ráng chiều”

 

Tâm tình của người cha Lê Đình Bảng ( Viết từ Hải Ngoại 7/2019) 

" Con không ham sống hở Con !"

 

17.7.1975. Chúa ôi, 44 năm vẫn chưa qua đi. Thuỵ Anh con ơi, làm sao ba xoá nhoà một nỗi đau, một mất mát, một đầu hàng, một thua cuộc? Chúa ôi, một định mệnh đã ám ảnh ba suốt cả đời? Con bỏ ba, bỗng dưng con ra đi, đi xa lắc xa lơ, xa đến biền biệt không về sao, Con yêu? Một dòng lệ rướm chút máu hồng vừa ứa ra cuối đuôi mắt Con, hình như Con muốn chào ba lần cuối? Chỉ một mình ba nhìn thấy và ba đã lấy chính tay áo ba để thấm và lau khô. Nhưng nó vẫn ứa, vẫn trào ra, ướt cả mấy bông hoa cúc trắng mà ba cho con mang về trời. Ba khóc, khóc một lần, để rồi mỗi năm,cứ vào ngày tháng này, ba lại khóc. Khóc một mình, không cho ai biết. Bởi nỗi đau chưa liền da. Hôm nay, đứa em út của con nhắc về con, ba lại càng đau cắt ruột, con ơi, tha thứ cho ba...Ba sẽ chép lại đây bài thơ Khóc Con để khóc chung với những ai cùng chung một nỗi đau mất con như ba... Con ở bên Mẹ, mẹ con cùng đọc nhé...

 

Bởi, 44 năm qua, dù ở đâu và làm gì, ba vẫn đinh ninh Con chưa đi xa, có nghĩa là Con vẫn ở thật gần, ngay trong đáy sâu nhất của trái tim khô cằn của ba. Do đó, ngay trong cơn đau chết người của hôm bám xe tang đưa con đến nhà thờ giáo xứ Phú Bình (20.7.1975, thật tình cờ, lại trùng với ngày đất nước ta bị chia đôi bởi hiệp định oan nghiệt Geneve 20.7.1954), ba đã tưới nước mắt của mình dọc quãng đường, từ 251 Âu Cơ đến nhà thờ, ngang qua 2Y Phú Bình, nơi ba đã dẫn con vào thăm Ông Bà và các bác, các cô, các chú của Con... Và ngay khi nhìn người ta thả những bông hoa cúc trắng xuống mộ huyệt của Con, ba đã làm xong bài thơ. Không khóc được, vì đã cạn khô nước mắt, sau mấy ngày kề bên xác con. Nhưng ba đã đặt tên bài thơ ấy là RU CON, vì nghĩ... Con vẫn thích nghe ba hát và ru con ngủ, mỗi khi ba đi đâu về muộn.

 

“Kể từ, Con lớn, Con yêu

Sông ra mấy nhánh, thuyền neo bến nào

Ngỡ rằng, một sớm, âm hao

Có khi mộng mị, chiêm bao cũng đành

Bây giờ, cỏ đã lên xanh

Ngủ đi Conlệ chảy quanh thân mình

Sớm chiều, ba cứ đinh ninh

Mỗi khi lần hạt, đọc kinh, nguyện cầu

Ngủ đi Con, ngủ thật lâu

Đã nghe sương xuống mái đầu bạc phơ

Cái gì như thể hư vô

Một tin là chín mười ngờ, đấy Con

Mai, ba về lại đầu non

Làm viên cuội trắng giữa nguồn nước lên.”


Bài thơ này viết bằng nước mắt và máu của ba, đến nỗi, chính Mẹ Con không dám đọc, mỗi năm vào ngày giỗ Con. Nhưng đã lấy đi nước mắt của những người đàn ông, bạn ba...Bao nhiêu bài viết của họ đều có gì... như nước mắt... Nay, em trai út Con là Quốc Chính. Hai Chị Em đâu thấy mặt và nghe tiếng nhau. Nhưng Em con đã có chung một nỗi xót xa như ba,như Mẹ...Bài viết của Em cũng là lời khóc thương muôn đời, thay cho tất cả. Ba cám ơn Con đã để lại trong ba và trong linh hồn mọi người một kỷ niệm khôn nguôi. Em Chính đã khơi gợi tấm mộ bia khóc thương để còn mãi với thời gian. Xin Con Te rê sa Lê Đình Thuỵ Anh hãy ngủ bình yên trong tay Chúa, trong lòng Mẹ Maria, giữa các Thiên Thần và kề cận Ông Bà, bác Hưng, bác Mai, chú Thành và riêng với Mẹ Thành của Con. Hãy đợi chờ ba, Con nhé. Ba lại... ôm ghì Con vào lòng, như xưa đã ôm xác Con còn nóng hồi từ bệnh viện Nhi Đồng, ngồi trên xích lô máy về nhà... Chúa ôi, làm sao quên..? Chính ơi, hãy dâng cho Chị Con những bông cúc trắng ngần, nhé, vì Chị Con rất yêu màu trắng, trắng y như linh hồn và thân xác Thiên Thần của Chị Thuỵ Anh Con đấy. Thôi, ba không viết nữa, sợ...nước mắt lại trào ra...

(Một vài hình ảnh ngày ấy) 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Trở lại      In      Số lần xem: 4910
Tin tức liên quan
Tin tức mới cập nhật
Video
Trở Lại Đi Con Ơi ! - Ca Đoàn Thánh Gia
Liên kết website
Thống kê
 Trực tuyến :  23
 Hôm nay:  177
 Hôm qua:  7060
 Tuần trước:  26046
 Tháng trước:  98582
 Tất cả:  12256331

Copyright @ 2013 Giáo Dân Tân Thái Sơn

Mọi ý kiến đóng góp và bài viết xin vui lòng gửi qua Email: Canhtanthaison@gmail.com

Thiết kế bởi webso.vn